Trăng khuyết
Trăng ở đây khuyết nữa rồi
Gió nay thổi mạnh đưa bồi hồi sang
Khuya vào nửa giấc mơ màng
Chung chiêng đầu núi ngổn ngang bời bời
Lạnh lùng pha với chơi vơi
Cho quên cái ấm đã rời bờ vai
Xin đừng đến chỗ sơ khai
Chỉ em về đó thở dài mình thôi
May là ta chẳng chung đôi
Nên còn giây phút xa xôi tiếc thầm
May là ta chẳng trăm năm
Buồn vui tay nắm mắc dằm một nơi
Không hờn trách giận người ơi
Mùa thu và cả đất trời yêu em
Trên cao là chiếc lồng đêm
Chở che im ắng bên thềm nguôi ngoai
Cô đơn sao nỡ đùa dai
Đi đà quá nửa trần ai vẫn còn...!
Thuvang