Nỗi buồn của tôi
Có những chiều trôi tím cả trời
Từng làn gió nhẹ lướt xa xôi
Lặng thầm xoa dịu thăng trầm có
Dạ nói lòng nghe chuyện nổi trôi
Chẳng thể cho đời trọn vẹn mơ
Cũng không bảo bọc được tình thơ
Nên nhiều ngớ ngẩn trên trang giấy
Đôi lúc có khi đổ tại khờ...
Có lẽ muốn mình mãi ấu thơ...
Thuvang
thuvang,
Quay lưng giấu mãi được đâu...
Băng qua đại lộ người đông
Cô đơn khóa kín niêm phong tấc lòng
Hôm nào cái nhớ xuôi dòng
Đôi khi chiếc lá cũng không thèm nhìn
Ra đi hôm cuối làm thinh
Chỉ mang theo một cuộc tình trong tim
Hành trình đi đến kiếm tìm
Mong thêm chút ít im lìm bình yên
Đời luôn có lúc ngã nghiêng
Lang thang giữa mỗi muộn phiền cũng qua
Buồn tênh ta nhận ra ta
Ngậm ngùi quên hết điều xa xôi rồi
Cuối cùng đành xẻ chia đôi
Tự xưa câu hát thường bồi hồi đau
Thạch sùng gõ tiếng nhớ nhau
Rơi vào đêm vỡ thật mau nỗi sầu
Quay lưng giấu mãi được đâu...
Thuvang
thuvang,
Hỏi lại
Hỏi lại lòng ta thời cũ kỹ
Có còn kỷ niệm mỹ miều hay...?
... Cớ sao ánh mắt chợt cay
Ngày xưa là lạ cơn say ngọt ngào
Nhớ vẫn nhớ chao ơi rất nhớ
Hôm qua mãi mãi chớ không thôi
Nài xin năn nỉ từ môi
Hãy đem tôi đến một nơi vắng người
Mặc thời gian rối bời mưa gió
Xa thật xa cho đó quên đây
Xé thơ xé cả tầng mây
Giận nhau như thể dây oan khiên đầy
Ta đi lạc rủi may trời đất
Để một đời mước mắt cứ rơi
Dối gian nói nhỏ nhẹ lời
Rằng trăng là bạn chung đôi của mình!
Thuvang
thuvang,
Thế Giới Bên Con
Trong bộn bề đời con chỉ khóc
Lấy thương lấy nhớ vỗ về đau
Đi trên quạnh quẻ thân cô độc
Manh áo tha hương chậm lệ trào
Trong mệt mỏi đời con chẳng trách
Nâng niu giấc mộng thuở nằm nôi
Tiếc rằng Cha Mẹ còn đâu nữa
Nấm mộ dương gian cách biệt rồi
Trong mỗi ngày qua con lạ lẫm
Vì không Cha Mẹ dẫn đường đi
Nghe muôn trống vắng từ lòng dạ
Khổ ải chơi vơi tự níu ghì
Trong vạn niềm riêng con muốn giữ
Là tâm tư Mẹ tóc màu mây
Là lời khuyên nhủ tan ô trọc
Thế giới bên con... đã đủ đầy!
Thuvang
thuvang,
Sao ta lơ lửng hai phương?
Trong ta chiều bỗng về gần
Con đường tính đã mấy lần đi qua
Bóng ngày lại thấp thoáng xa
Trên môi tồn đọng chỉ là màu da
Giữa êm ả cõi ta bà
Cơn buồn lại tự làm hòa cái tôi
Vô tư như trẻ nằm nôi
Chờ mưa đợi gió bên đồi ru thôi
Trời xua đuổi nắng nữa rồi
Nên vùng mây trắng bồi hồi lặng thinh
Gió thì rủng rỉnh rung rinh
Đủ cho chiếc lá ngắm mình soi gương
Sao ta lơ lửng hai phương…?
Thuvang
thuvang,
Tại vì…
Thoáng ngơ ngác với cuộc đời
Bình yên cuốn xoáy rã rời từ khi
Không tin Cha bỏ con đi
Ngồi cùng trăng khuyết lầm lỳ đợi ai
Quay về hướng khói hương bay
Rưng rưng một nỗi niềm quay quắt buồn
Đừng ai nói nước không nguồn
Đừng ai lên tiếng sông luôn xa bờ
Đường trần nay dẫu bơ vơ
Lòng chưa yên nhớ lệ mờ đêm khuya
Thèm bao ngày cũ đã qua
Để con như sóng lân la cát vàng
Thật thà cất giọng hát vang
Xin lần trọn vẹn tình chan chứa tình
Người vui với một niềm tin
An nhiên quên hết nhục vinh cuộc đời
Cha đi… Cha đã đi rồi
Vầng trăng lạnh lẽo bên tôi tại vì…!
Thuvang
thuvang,
Mà sao...
Chim lạc bầy kêu ngày cuối Hạ
Chợt nghe kiệt sức tả sao vừa
Kể ra hai chục năm thừa
Mà rồi nỗi nhớ vẫn chưa nhạt lòng
Tiếng võng cánh đồng nhà vách đất
Dãi dầu gian khổ dắt trẻ thơ
Đưa con vào tuổi mộng mơ
Bụi trần chẳng để đục mờ yêu thương
Cơn gió chiều bên đường bạc thếch
Mẹ vẫn còn y hệt thân cò
Lặn lội chăm sóc đắn đo
Nuôi con từng đứa ấm no ân tình
Cuộc bể dâu gập ghình mẹ gánh
Trao đầy tay trẻ hạnh phúc riêng
Đôi khi mất ngủ triền miên
Sợ con mai mốt truân chuyên một mình
Rồi bây giờ bóng hình mẹ vắng
Người đi trời đất lặng buồn hiu
Bất chợt đau bởi cô liêu
Cơm canh lạt lẽo xót điều mồ côi
Ví mình nay lẻ loi sông chảy
Ra vào đâu ai dạy đúng sai
Nắng lên ấm vạn cỏ cây
Mà sao lạnh cứ
Hoài vây thân này…?
Thuvang
thuvang,
Có tôi...
Có còn tôi với mùa mưa
Chen theo cơn gió mà đưa đẩy lòng
Bỏ nắng... ừ nhỉ được không?
Vết son dẫu nhạt vẫn nồng ngày xưa
Ngụm cà phê hớp ngọt vừa
Lượn trong môi lưỡi rồi đùa giỡn nhau
Hình như len chút đắng vào
Hạt thơm tỏa khói mùi bao vây người
Ngoài sân có đốm hoa tươi
Có lẽ mới mọc từ hồi khuya thôi
Hôm nay mưa giấu mặt trời
Lá trốn trong mấy giọt rơi trân mình
Thăng trầm hoi hóp lặng thinh
Có tôi thầm vái yên bình mai sau...
Thuvang
thuvang,
Tôi & Nắng
_______________________
Nắng lại rơi làm bỏng từng cây cỏ
Cành lá khô tôi đứng ngó mà đau
Sóng đời thường thì vẫn nhịp lao đao
Lời nói nghẹn bài thơ rời rã chữ
Mây mỏng quá cong nghiêng trời tự nhủ
Nếu mưa về ào ạt dữ lành đây
Giăng xa xa đồi thấp núi bao vây
Làm sao thấy bọt nước nào tan vỡ
Ngồi nơi này thân phận đời rộng mở
Vành sáng ngày bỡ ngỡ chạm bờ vai
Nửa làm quen nửa ở nửa lung lay
Không tự bạch điều nào lòng thèm muốn
Tôi bất động thói quen vì luống cuống
Sự sống nào cũng vướng chuyện suy tư
Hoặc khác đi hoặc bối rối chần chừ
Qua đáy tim tìm tâm tình nhân thế…
Tôi với nắng đang tìm cớ “vu vơ”…?
Thuvang
thuvang,
Tặng nhau!
Mấy giọt lệ nồng ta gởi tặng
Vài lời nhắn nhủ chớ đừng vương
Giữ nhau một mối tình trường
Chia tay chẳng có ai ruồng rẫy ai
Biết từ đây ôm hoài nỗi nhớ
Nửa hồn thơ dang dở buồng tim
Xem như mây gió im lìm
Đắng cay lắng đọng nỗi niềm vẫn nguyên
Chút ngọt ngào lặng chìm ánh mắt
Tro tàn gói lại cất vào mơ
Bóng dáng ơi hãy lu mờ
Coi như lở nhịp khúc cơ cầu thôi
Cuộc tình lạc lõng trôi sương khói
Tuyệt vọng không còn đợi cũng không
Quay lưng sỏi đá khóc ròng
Dấu yêu kỷ niệm nghiền lòng nát tan
Thắt thẻo chiêm bao bàng hoàng thức
Nhờ ai quên hộ thực tế đây
Với bao nhung nhớ vơi đầy
Mấy năm một kiếp thêm dài long đong
Đừng hờn đừng dỗi trong xa vắng
Dĩ vãng căng sầu nặng đời nhau
Ngày xưa chẳng dễ phai màu
Xin đừng từ chối nỗi đau tình này...
Thuvang
thuvang,
... Quay lưng...
Thương... quá thương
Thương tâm hồn mềm mại
Của trẻ thơ còn đủng đỉnh tập đi
Của xác gầy đòi được tiếng từ bi
Nửa vẫy nửa xin
No lòng nửa buổi
Dòng đời lắm nhịp cuồng quay hất hủi
Mỗi một người đều vướng giọt sầu vương
Bên nỗi khổ chỉ chờ đợi lòng thương
Trên môi mắt hình như là giọt lệ
Vẫn còn đây quẩn quanh nơi trần thế
Nên đôi chân thèm bồng bế lối đi riêng
Ngày dày thêm làn da nhuốm muộn phiền
Giữ bình an nhờ làn hơi cụt ngủn
Trên mái trời trăng sao dần tàn lụn
Nơi gian phòng bốn vách đứng thinh nguyên
Hai thế giới ngoài trong được bình yên
Chắc có kẻ
Đang đọc kinh cầu nguyện
Đừng quay lưng lại với gian nan cuộc đời
Tôi - người một kiếp
Ích kỷ dừng thôi...
Thuvang
thuvang,
Em Biết không?
Em biết không lòng người thường hay giấu
Chuyện tình yêu tốt xấu buồn hay vui
Ngồi trầm ngâm cho nhung nhớ dập dùi
Từng nhịp thở ngưng ngang trông ngóng đợi
Em cố thức cho buồn lên tiếng gọi
Để giọt mưa đau nhói cõi lòng đau
Khô làm sao nước mắt mãi tuôn trào
Theo từng bước đoạn trường thời gian đến
Em đừng khóc thổn thức nào tròn vẹn
Khi một mình hò hẹn với trang thơ
Khi em yêu với một trái tim mơ
Và hy vọng chỉ là con chữ viết
Em biết đấy em thiệt thòi rồi đó...
thuvang,
Già giấc ngủ ngoan nôi tình...
Em nào đài các
chẳng hơn ai
Thiêm thiếp
cuộc đời lăn qua từng cụm tuổi
Có hôm đủ nắng
ngước nhìn hoài
thấy trời huyền diệu đủ mê say
Có bữa mưa nhiều
lại nhớ cuộc từ ly
Gió lai rai
người bềnh bồng rong ruổi
Cõng trên vai
chữ thơ buồn huyền thoại
Lòng thênh thang như thuở
ước mơ hồng
Chờ
bình minh đến hoàng hôn
Chờ
già một giấc ngủ ngoan nôi tình...
Thuvang
thuvang,
Lặng Nghe...
Lặng nghe tim tiếng vang mong manh lạ
Khẽ khàng đều như lá rụng mùa thu
Qua bao năm vẫn hát điệu như ru
Từ thơ dại đến khi mòn chân bước
Lặng nghe lời nến khuya tia xuôi ngược
Đảo quanh đời mấy lượt sáng tí ti
Cho trần gian người ở và người đi
Thả thương nhớ vào vùng tim trống rỗng
Lặng nghe hồn từng chiều qua mơ mộng
Tưởng tượng mình có được những ngày xưa
Trời bây giờ rất ít những cơn mưa
Người bận rộn tập quen dần cơn nóng
Lặng nghe cõi xa xôi thênh thang lộng
Đưa người về phố xá cổng bình yên
Để đêm thâu lòng dạ giấc triền miên
Quên lãng hết được thua trong cuộc sống
Lặng nghe biển xé nát từng con sóng
Bạc trắng đầu bọt vấn mảnh tang thương
Mong rồi đây xóa hết những đoạn trường
Vừa vặn mơ với mỗi một điều toan tính
Lặng nghe nhau giữa tâm tư thầm kín...
Thuvang
thuvang,
Tia hạnh phúc
Cũng đành thôi tình luôn là thế đấy
Nhớ về người vùng vẫy cõi chờ mong
Chiều mưa tuôn thấm ướt đôi má hồng
Tay buông xuôi mà cơn sầu chồng chất
Ngày đi rong loay quay như cố nhặt
Mảnh hư hao ẩn mặt trốn sương rơi
Gió lao xao để che đậy mà thôi
Giấc mộng cũ từ ngày ta xa vắng
Những thăng trầm với trăm ngàn lệ mặn
Tiếng côn trùng chầm chậm điệu vần thơ
Dẫu xem nhau là cổ tích là mơ
Không quên lãng không nguôi ngoai điều nhớ
Chẳng thể nào tròn lời thề duyên nợ
Dù có sao lỡ vỡ cũng lần yêu
Hồn bơ vơ là lúc biết nhớ nhiều
Tình êm ả ngây say không cần nói
Cầm giữ mãi mối tơ vương hoài rối
Mỗi gần xa giữa trời đất dìu nhau
Lệ chưa rơi mà lòng dạ nao nao
Nhìn ngõ ngách trầu cau buồn trơ rễ
Hãy nhủ lòng bằng niềm tin ngạo nghễ
Vỗ về đời bồng bế chữ yêu thương
Bàn chân đi bấu víu một con đường
Còn cuộc sống ta còn tia hạnh phúc...
Thuvang
thuvang,
Đừng đổ tại mùa Thu
Đàn chim én làm náo động hư không
Người thức giấc nghe lòng vương vấn lạ
Con đường cũ vào Thu nay đầy lá
Vẫn thói chào cười nói với hỏi han
Dòng ký ức theo về dạ ngổn ngang
Chẳng nên đôi nên vội vàng quay bước
Em ra đi không là điều giao ước
Nên mai này anh đừng chớ bận tâm
Có nhớ quá chỉ oằn oại xa xăm
Bên lề lộ lá nằm buồn hơn trước
Lối đi xưa không thể nào quên được
Chút mây bồng ta tìm gặp mà thôi
Mùa Thu vàng để lá có dịp rơi
Anh và em cả đời chung ước mộng
Đánh rớt rồi đổ thừa trời gió lộng
Cố tình làm đơn giản để nhạt vơi
Bây giờ đây phải hai nơi
Anh là anh - Em là em
Chung bầu trời thế kỷ
Hiểu nhau rồi
và giữ mãi yêu thương...
Thuvang
thuvang,
Dễ chừng rời được xa xưa
Chiều chiều mắt ngó xa xôi
Ngẩn ngơ nhớ quá quê tôi xa rồi
Con sông nước chảy chung đôi
Chiếc xuồng ba lá lẻ loi rẽ đường
Cá vui quẫy đập trong mương
Lúa khoe vàng ánh đưa hương ngật ngầy
Gió khuya hòa quyện cùng mây
Đòng đưa ngọn cỏ hàng cây thả hồn
Liệu chừng mấy chục năm hơn
Đường quê chân đất còn trơn thể nào
Hôm nay tự đáy lòng đau
Nhớ cầu nhỏ sát bên ao sau nhà
Guốc vong thắt bím vào ra
Ngây thơ tìm lại xót là dường bao
Côi nguồn dẫu có hư hao
Gói tròn mưa nắng giữ màu rong rêu
Quên đi thật khó những điều
Dễ chừng rời được sáng chiều xa xưa...?
Thuvang
thuvang,
Biết bao giờ
Cơn gió nào du dương giấc ngủ êm
Như ầu ơ đưa em về bên Mẹ
Mùa Đông lạnh chiếc lá vàng đơn lẻ
Nhìn đủ vừa để rơi lệ nhớ nhung
Bên ấy còn hơi thở cuộc tình chung
Nước con sông đục mông lung khắc khoải
Ngày chia tay đôi mắt buồn áy náy
Miệng mỉm cười thay lời chúc bình an
Thời gian trôi chứng kiến cảnh hợp tan
Thêm trân trọng những lời vàng tri kỷ
Ly trà khuya đắng quạnh nồng nàn vị
Theo lòng người chìm lắng dỗ dành luôn
Cuộc đời này qua lại những dại khôn
Sao ta vẫn muốn mình bôn ba mãi
Dõi đêm vắng bút bơ vơ ngần ngại
Nhớ chất chồng nặng trũi góc tình thơ
Biết bao giờ mới đến cuối cơn mơ…!?
Thuvang
thoconhtx,
Nỗi buồn người chẳng đánh rơi
Dấu thu tận đáy lòng đời ... cho ai
Nghe Đông, bật tiếng thở dài
Thương Em. Tôi nhớ cành Mai thủa nào.
Lắng mình nhẩm khúc ca dao
Người chung một cõi lẽ nào nhân duyên
( Năm mới rồi em chúc chị cùng gia đình an vui)!
thuvang,
Đôi khi lắm lúc chung riêng
Cũng là cái thói muộn phiền nhân gian
Có người thích cuộc lang thang
Cho đời rộng rãi cho tan nỗi sầu
Mặc cho con sóng bể dâu
Nhấn chìm hay nổi cúi đầu dạ vâng...
Thương chúc em Năm Mới Hạnh Phúc & Như Ý Mọi Điều Trong Cuộc Sống!
thuvang,
Tình buồn tình đẹp như thơ
_________________________
Lá bay Thu đã hết rồi
Mùa qua không tiễn trời thôi nắng hồng
Rớt vào đêm giọt mưa trong
Từ hồi nào đó mãi chông chênh đời
Chạm vào năm tháng đầy vơi
Tỉ tê than thở từng lời khít khao
Lắng nghe thưa thớt thì thào
Niềm riêng bong bóng vỡ nào có hay
Thênh thang cánh gió loay hoay
Những vì sao cứ nằm xoay mắt nhìn
Tĩnh say hư ảo bóng hình
Bồng bềnh mây trắng trở mình vào mơ
Ngày mai có thể sẽ chờ
Nỗi đau đánh mất cuộc cờ đổi thay
Dẫu là anh với em nay
Rong chơi giữa cõi trần ai hững hờ
Tình buồn tình đẹp như thơ…
Thuvang