Nhớ vào đông
Mỏng manh tuyết trắng tựa như thơ
Ôm một niềm vui cũ mịt mờ
Mặc ngõ vắng tanh chùm nắng ấm
Ngoài trời mưa bụi hạt giăng tơ
Chim ngàn đôi cánh lênh đênh sãi
Núi đứng cô đơn chẳng một lời
Làm kẻ đắm chìm trong gió cuốn
Mà mơ quán xứ trở về nơi
Hiu hiu lành lạnh buồn không cạn
Áo khoác chênh vênh kín hở vai
Tay cuộn xa xăm che nửa dạ
Vai gầy môi nhạt tóc bay bay
Ngại ra đường ngại ra ngoài phố
Sợ giá băng tràn chấp chới đau
Sợ buổi chiều trôi lưu luyến tím
Tro tàn kỷ niệm nhuốm xôn xao
Cây trơ lá trụi nằm im thích
Ở giữa mùa đông tái cõi lòng
Mòn mỏi cô liêu trùm phủ rét
Bao giờ cho hết kiếp long đong
Về thôi, giấu nhớ vào đông...
Thuvang