Ngồi với đêm dài
Muốn ngồi cùng với đêm dài
Để nghe khua động bờ vai ngập ngừng
Không cần khoác áo đi chung
Sao khuya vẫn chiếu trên khung trời buồn
Ngày xưa còn dở dang luôn
Mất nhau giờ biết tìm phương trời nào
Thầm thì nhỏ nhẹ tự trao
Mỏng manh trôi nổi hanh hao gió luồng
Sương kia lại bắt đầu buông
Giống như mưa bụi ngày tương tư người
Rớt theo đường vắng tiếng cười
Lui thui thầm lặng biếng lười lê thê
Ngồi bên ly đắng cà phê
Uống cho giấc ngủ không mê muội lòng
Trần gian lạnh lắm phải không?
Câu thơ vớ vẩn trượt dòng lệ đau!
Thuvang