Đêm trở lạnh ,nghe lòng gía buốt
Ngấn sầu đưa , lũ lượt mang về
Gọi thầm hai tiếng Mẹ ơi
Phương xa dịu vợi , nhớ về con không
Sương giăng phủ , mênh mông mù lối
Hồn nặng mang , tóc rối buông hời
Người đi xa khuất chân trời
Riêng ai ở lại , nghẹn lời thương mong
Tâm quặn thắt , châu đông lạnh gía
Bờ môi chai , dường đã khô cằn
Mẹ ơi bao nghĩa thương thân
Nay xa tầm với , sầu dâng ngập tràn
Kính lại Mẹ , phủ thân đất lạnh
Nén hương tình , lòng chạnh nhớ thương
Từ nay trên vạn nẽo đường
Mình con , chiếc bóng , đêm sương mịt mờ
Chiều ngã bóng , lững lờ gió bấc
Bao đau thương , sầu chất nặng lòng
Mẹ ơi , đất lạ người đông
Quanh con trống vắng , lệ lòng nghẹn dâng
Vùng đất hứa , tím quầng chua chát
Cõi hồn thơ , thân xác rã rời
Về đâu muôn lối bời bời
Mình con trơ trọi giữa đời đắng cay
Hương hồn Mẹ , có hay có biết
Bao gió sương , đuổi riết con khờ
Nhọc nhằn phủ lấy từng giờ
Sương đêm quay quấn , trăng lờ khuất đi
Mẹ , Mẹ ơi ... câu thi kính gởi
Dưới nguyệt sâu , Mẹ hỡi thấu thương
Con khờ ghi tạc dưỡng dương
Khắc tâm , ghi cốt , đoạn đường trần ai ....
phuongnam,
Sóng Biển Đông không còn sóng bạc đầu
Sóng vỗ về từ ngàn năm thuở trước
Biết một ngày tim đá buồn thổn thức
Dù trăm năm đá mòn không cô đơn