Nhón tay vén sợi tóc mây
Lưa thưa sợi ngắn sợi dài nhẹ vương
Rối bời quấn quít yêu thương
Trên đôi má thắm thoảng hương nhẹ nhàng
Sợi thương sợi nhớ miên man
Duyên xưa trót đã ngỡ ngàng đắng cay
Ngọn roi yêu dấu nào đây
Giơ cao đánh khẽ vào tay lỗi lầm
Đôi tay ấy đã bao lần
Dập vùi dấu ái tận cùng đớn đau
Chắt chiu góp nhặt tình sâu
Nên hư cũng bởi trút trao đa tình
Cuồng quay bao nỗi lụy phiền
Chân trời góc bể cho nghiêng ngửa đời
Người đau tận tuyệt chơi vơi
Để hương mật ngọt rụng rơi phủ phàng
Ráng chiều tím ngắt buồn giăng
Mơ chưa tròn giấc ngỡ ngàng tìm đâu
Nhỏ nhoi cái thuở ban đầu
Buồn như trăng khuyết treo bầu trời xa
Tay nào dệt gấm thêu hoa
Tay nào vuốt sợi mượt mà tóc mây
Ngọn roi yêu dấu nào đây
Giơ cao đánh khẽ vào tay bạc tình
Hải Đường