Đêm Và Ta
Ngồi bất động nhìn xuyên khuya thẩm thấu
Muốn tìm xem gió đậu bến nào đâu
Rồi khiêng mây lên tới tột đỉnh lầu
Ta lại chỉ một mình trong hoang vắng
Mái tóc xỏa nhún nhường trong thinh lặng
Lã mềm mềm cuốn nặng lấy bờ vai
Chẳng quan tâm sợi ngắn hay sợi dài
Luôn an ủi những lần qua thao thức
Người buông trôi lâng lâng hồn ray rứt
Khoảnh khắc này ngờ vực tựa liêu trai
Suối đâu đây tiếng reo nước u hoài
Ngơ ngẩn dáng thoát ra từ vách đá
Trăng nghiêng bóng hay là ta chực ngã
Mộng mị trùm nên rời rã tâm can
Huyền thoại vang câu chuyện lá thu vàng
Rơi rớt chậm vào vùng xa xôi... mất!
Thuvang