Dạo đó
Dạo đó lòng tôi thanh thản quá
Không nghe se lạnh chuyện gần xa
Ngồi hong mơ mộng tầm thường ước
Mủm mỉm đêm dài nhè nhẹ qua
Dạo ấy môi cười sao rạng rỡ
Tinh khôi buổi sớm ánh bình minh
Hồn tươi tắn nói lời chân thật
Của đất trời trao gởi tặng mình
Dạo ấy mê thơ người lạ lẫm
Hoang đường thanh thoát thần tiên
Chuyện hồi đi học không lo sợ
Chẳng biết ưu tư chẳng muộn phiền
Dạo đó tóc thề còn cột bín
Không đi ra biển ngắm hoàng hôn
Vì e con sóng trờn mình chạm
Ướt cả thơ ngây ủy mị hồn
Dạo đó người luôn là điểm tựa
Vững lòng an dạ bước chông chênh
Mỗi lần vấp ngã không hề khóc
Vì biết bên ta có kẻ đền
Dạo đó chờ ai đôi lúc sợ
Sợ con đò nhỏ cứ đi rong
Không đưa người đến nơi xưa nữa
Sợ gió làm bay ước thệ hồng
Dạo đó tôi tin mầu nhiệm đến
Trao tôi thương mến vạn ngày sau
Không ngờ vụt mất trong giông bảo
Hụt hẫng dìm tôi từ lúc nào !
Dạo đó bây giờ tôi vẫn nhớ
Đêm khuya ngồi đó cứ hay lo
Người đông anh lại không còn nghĩ
Có một mình tôi thức đợi chờ
Dạo đó bây giờ khác biệt nhau...
Thuvang