CHIỀU RƠI
Chiều
Nắng lơi
Buồn miên man
Đi trên khô cạn
Liễu rũ con đò xa
Lặng lẽ âm thầm như lá
Nói làm chi đời thêm bối rối
Đâu điều nào đơn giản dễ phôi phai
Tựa vào khuya theo cánh vạc bay lên đồi
Trách vô tình tạo hóa đăng đẳng một cơn mê
Trời còn lạnh núi đang mơ cánh gầy chim say ngủ
Chút hôm qua chút hôm nay đôi bờ ru lời huyền thoại
Long đong này mênh mang từng hơi thở nằng nặng bước chân đau
Cõi thinh không một khoảng trời cây đa giếng nước đồng xanh
Giờ ngồi đây bàng hoàng nhớ điểm hẹn của dấu yêu
Nghe sầu dâng khóe mắt chao nghiêng với nỗi lòng
Một kiếp tha hương khắc khoải lắm chờ mong
Ai mở nhạc cho buồn về nhè nhẹ
Hàng tre đường mòn với cỏ xanh
Nghe xa xưa tiếng chòng chành
Bên sông mùa nước nổi
Bao giờ gặp lại
Nào đâu biết
Nắng gió
Rơi!
Thuvang