Cánh gió buồn
Lay góc phố hỏi còn nhớ gì chăng
Một đoạn tình rơi đằng sau khe nắng
Rồi lành lạnh từ ngày đầu xa vắng
Tay rụt rè cứ giữ mảnh ngày xưa
Những bước chân đi nhè nhẹ trong mưa
Giọt nước văng đổ thừa đường loang lỗ
Ngút bóng cây buổi chiều đang nghiêng đổ
Chấp chới buồn qua đôi mắt thả rong
Khuya buốt giá khi vô vọng cõi lòng
Xin một nửa mùa Đông thôi đừng nhớ
Chỉ một nửa dành riêng cho trăn trở
Đủ tìm về khoảnh khắc trót yêu thương
Lặng thầm trăm nỗi mỏng mảnh vấn vương
Trời ly hương nao nao từng ngày cũ
Hơ lửa chi màu son môi thiếu phụ
Để ửng hồng mạch máu một màu da
Nếu còn đó mặn mà thời tuổi trẻ
Thì nhận mình là có lỗi từ nay
Gió lăn tròn rồi té trên bờ vai
Đêm quặn thắt tìm lời ru của Mẹ...
Thuvang