Bờ vai duyên nợ!
Nơi em ở chỉ có rừng cây lá
Chút chan chan nắng đổ cả khung trời
Lảng đảng mây chờ nhung nhớ rơi rơi
Mong nhẹ gánh một bờ vai duyên nợ
Chúng mình sẽ là vần thơ dang dở
Chẳng cần chi người đọc để khen hay
Chữ yêu thương nghiêng ngã với đọa đầy
Không ai nếm mà đau dâng vành mắt
Hai lối rẻ trên đường dài rất thật
Giấc mộng thì chung lối thiết tha đôi
Phút sẻ chia lời nói vụt mất hơi
Tiếng còn, mất một mình em chua xót
Chợt muốn mình thành cỏ kia từng đọt
Nhỏ bé tình giữa đất rộng bao la
Khoảnh khắc thôi yên lặng sống mặn mà
Rồi thanh thản mặc gió đùa thân lã!
Thuvang