Truyện tiểu thuyếtBóng Thời Gian - Hoàng Thu Dungchương: 18
Khoa tiển vị Khách ra sân rồi quay vào phòng giám đốc . Vừa ngồi xuống bàn anh đã nghe tiếng cửa bị Đẩy nhẹ . Rồi Tú Vân bước vào . Chiều nay cô ăn mặc thật lộng lẩy làm Khoa ngạc nhiên , anh mỉm cười nhìn cô :
- Hình như Vân đi dự Tiệc về hả ? Vui không ? Tú Vân quăng chiếc xắc tay xuống bàn . Ngồi ghé một bên ghế cạnh Khoa : - Chưa có đi , nhưng sẽ . Em đến rủ Anh nè. Khoa hơi nhướng mắt : - Rủ Tôi nhưng đi đâu ? - Đdến nhà nhỏ Bạn dự Tiệc chiêu đãi . Tối nay nó đón ông anh Việt Kiều . Mời đông lắm. - Nhưng tôi đâu có quen với ai ở đó. Mắt Tú Vân long lanh sáng rỡ : - Anh sẽ được quen , em bảo đảm . Nó hứa tối any sẽ giới thiệu mình với một ông thuyền trưởng tau Viển Đương . Bắt bồ được với ông này là mình có mối làm ăn lớn đó . Đi nhé. Khoa búng tay : - Đĩ nhiên là đi , nhưng tôi phải về nhà một chút. - Đdể xin phép bà xả Hả ? dẹp đi , nó mời 5 giờ , anh về nhà là trể Đó. Khoa nhìn đồng hồ , còn 10 phút nửa . Đúng là không còn kịp nữa . Anh đứng dậy dẹp sổ sách vào ngăn tủ rôÌ đi với cô ra ngoài. Cả hai đến biệt thự Thanh Ly . Đúng như Tú Vân nói , chủ Nhà mời khách rất đông , hầu như hết những nhà doanh nghiệp lớn trong thành phố mà Khoa biết chứ chưa có dịp tiếp xúc . Tú Vân có vẻ Rất thành thạo trong cách xã giao . Cô luc' nào cũng tươi cười , hoạt bát và làm quen rất dễ dàng với những người đàn ông trong buổi tiệc . Cô làm cho anh ngạc nhiên như khám phá một con người mới tron gcô . Một sự Ngạc nhiên thật thú vi. Bửa tiệc thật thịnh soạn , bia rượu được khui ra thừa mứa , chảy tràn lan ra cả bàn . Người ta nâng ly chúc mừng nhau . Nâng ly làm que với nhau , trao đổi với vài doanh gnhiệp trong quan hệ Làm ăn . Anh và Tú Vân ngồi ở một góc với một thuyền trưởng ma chủ Nhà giới thiệu . Ông hứa sẽ mang về cho Khoa những loại máy mà anh yêu cầu . Dĩ nhiên giá rất mềm . Còn vốn thì dĩ nhiên đã có ông Khôi hổ Trợ. Không những chỉ bắt được mối làm ăn với viên thuyền trưởng , Tú Vân còn giới thiệu với anh những doanh nghiệp lớn , bạn của ông Khôi . Dù chưa thật sự Làm ăn với nhau , nhưng đó là những quan hệ Xã giao cần thiết đối với anh , khiến anh có tâm trạng hưng phấn kỳ lạ. Buô/i tiệc kéo dài đến khuya . Lác đác có vài người ra về . Khoa và Tú Vân ở lại đến lúc tiệc tàn . Khi cả hai rời biệt thự Thì đã hơn 11 giờ . Gío đêm mát rượi gây một cảm giác sảng khoái , phấn khởi cho cả anh và cô . Ngồi phía sau anh , cô áp mặt vào vai anh , vừa nói vừa cười : - Lúc nảy nói chuyện với ông Giàu , em hy vọng dễ sợ . Phen này anh trúng một mối lớn rồi đó : - Em biết ông ta lâu chưa ? - Mới đây thôi . Tuần trước em gặp ổng ở nhà chị Lý . Nhưng chỉ gặp thoáng qua thôi . Nghe chị Ly kể Về ổng em mới nhờ giới thiệu . Em biết làm quen với ổng là có lợi cho anh mà. - Em tài thật. Tú Vân vòng tay ôn ngang người anh , lim dim mắt : - Cái gì có lợi cho anh là giá nào em cũng làm hết. Khoa im lặng cảm động . Quả thật là cô đã làm cho anh rất nhiều điều mà anh không thể Không biết ơn . Anh vỗ nhẹ Tay cô . Vòng tay Tú Vân càng xiết chặt hơn . Cô cắn nhẹ Lên vai anh , hơi nghiêng người tới trước : - Người ta bảo giàu nhờ bạn , sang nhờ vợ . Còn anh thì sao ? Anh sang nhờ … - Em phải không ? Khoa nói và quay lại cười với cô . Tú Vân nủng nịu : - Nhưng trong lòng anh xem em là gì thì làm sao em biết được. Khoa mở cổng , dắt xe vào công ty . Anh khoá trái cửa rồi lên lầu . Tú Vân đã vào phòng trước . Cô chỉ bật đèn ở ngoài cho ánh sáng lọt vào phòng một cách yếu ớt rồi tháo giầy , quăng chiếc xắc tay xuốgn bàn . Cô ngồi xuống salon chờ Khoa … Cô nhắm mắt , nói nhừa nhựa như quá buồn ngủ : - Có gi `mà không tiện . Bất quá khuya mình dậy về sớm . Sáng vô nhân viên đâu có biết gì mà sợ. Nói xong cô xoay người quay vào trong . Khoa thở dài rồi ngồi xuống tìm thuốc hút . Anh trầm ngâm nghĩ tới Đan Thụy . Cảm giác hối hận dấy lên . Anh hình dung vẻ Đau khổ của cô mà thấy nao nao , nhưng ý nghĩ đó kéo dài không lâu . Anh quá mệt nên ngủ Thiếp đi. Sáng hôm sau anh và Tú Vân rời công ty thật sớm . Đưa cô về xong anh mới về nhà mình . Đan Thụy lặng lẽ mở cửa cho anh . Cô không hỏi gì , nhưng nhìn đôi mắt mọng đỏ Của cô , anh hiểu đêm qua cô khóc nhiều lắm . Và anh thừa biết cô đã thức suốt đêm. Lại phải giải thích , dỗ dành .Khoa biết Đan Thụy giận anh ghê gớm , nhưng anh mệt quá , sáng phải dậy sớm nên không tỉnh táo nổi . Anh vỗ nhẹ Vai cô : - Anh sẽ gỉai thích với em sau . Bây giờanh buồn ngủ Lắm. Nói xong Khoa đi thẳng vào phòng ngủ . Anh chỉ kịp tháo giày rồi để nguyên quần áo nằm xuống ngủ Mê mệt. Đan Thụy đứng dựa tường nhìn anh . Cô cắn chặt ngón tay cố ngăn cơn thổn thức trong lòng. Cô thẩn thờ đi ra phòng khách , ngồi bất động . Lồng ngực như muốn vỡ ra vì cảm giác đau đớn , ghen giận và thất vọng . Bây giờ thì đến mức này rồi , đi suốt đêm về cũng không cần một lời giải thích , một cử Chỉ dỗ dành . Cô biết giải thích hành động đó là thế nào đây. Cô không gán ghép Khoa , nhưng linh tính của người của người phụ Nữ khiến cô hình dung chuyện của anh và Tú Vân . Chuyẹn đó đã xảy ra một lần rồi , Khoa đã hứa không gặp Tú Vân và khi vết thương trong lòng cô bắt đầu nguôi ngoai thì anh lại gây cho cô nổi khổ khác . Lần đó anh nghe Tú Vân xúc xiểm về gây với cô . Có nghĩa là họ Vẫn còn gặp nhau . Vậy thì đêm qua họ Sống chung với nhau cũng đâu có gì lạ. Cô biết phải làm sao bây giờ ? Giờ đây cô thấy mình bất lực quá . Không có thứ vủ Khí nào bảo vệ Danh dự Và hạnh phúc ngoài sự Câm lặng chịu đựng . Không lẽ cô đành chịu cảnh sống này suốt đời sao ? Đan Thụy nhắm kín mắt không dám nghĩ tiếp nữa . Vì nghĩ đi đâu cũng là tuyệt vọng , làm cô càng đau lòng mà thôi. Cô ngồi một mình không biết bao lâu . Đến khi Khoa thức dậy gọi , cô quẹt nước mắt đi vào phòng ngủ . Khoa đã thay xong quần áo và đang chải tóc . Đan Thụy lẳng lặng nhìn anh , biết anh sắp đi nhưng vẫn không nói gì. Khoa đi lại , ôm ngang người cô : - Sao em khóc hoài vậy ? Đừng làm anh khó sử Thụy ạ . Lúc này anh bận làm ăn , đi đứng thất thường như vậy là hiển nhiên . Em phải hiểu và thông cảm . Đừng làm anh thấy nặng nề em hiểu không ? Đan Thụy không trả lời , Khoa nhìn đồng hồ : - Anh có hẹn với người khách , trể Qúa rồi , trưa anh về sớm. Nói xong anh vội ra phòng khách dắt xe ra sân . Đan Thụy đứng ở cửa nhìn theo rồi cô lê bước chân đến phía salon , ngả vật mình xuống ghế nằm bất động. Có tiếng chân đi vào làm cô ngẩng lên , Trọng Đan xuất hiện ở cửa , hắn có vẻ Hoảng khi thấy dáng điệu thất thần của cô . Hắn đi nhanh đến trước mặt cô : - Cô làm sao vậy ? có chuyện gì xảy ra với cô ? Tại sao rũ rượi như vậy ? Đan Thụy đứng lên , rồi ngồi xuống ghếngay ngắn . Cô lấy giọng thản nhiên : - Anh đến có chuyện gì không ? Trọng Đan im lặng một lát , rồi nhẹ Nhàng : - Chuyện gì xảy ra vậy ? Kể Với tôi được không ? Đừng bảo cô bình thường . tôi không tin đâu . Khoa làm gì cô vậy ? - Ảnh không làm gi `tôi cả . Chỉ tại tôi tự nghĩ lung tung thôi. - Tự nghĩ lung tung mà khổ đến mức ngã quỵ Như vậy sao ? Cô đừng dấu tôi . Cô nói đi . Thật ra sáng nay tôi đến đây vì chuyện của cô đó . Tôi muốn hỏi cô một chuyện. Đan Thụy không hỏi chỉ ngước mắt nhìm hắn chờ đợi . Trọng Đan nói thong thả : - Tôi hỏi thật , chuyện Khoa và Tú Vân kết hợp mở công ty cô có biết không ? Khoa có nói với cô điều này không ? Đan Thụy nhìn sững Trọng Đan , tim như ngừng đập . Cô thì thào : - Tôi không biết , ảnh không hề nói gì cả. - Lạ thật , vậy sự Thay đổi của nó không làm cho cô nghi ngờ gì sao ? - Ảnh đưa tiền cho tôi rất nhiều và bảo đã chuyển qua chổ Làm khác lương khá hơn . Tôi thấy mổi tháng tiền như vậy là nhiều quá , xài không hết . Tôi không hiểu gì về mức lương của kỷ Sư nên không thắc mắc gì cả. Trọng Đan nhìn cô như tội nghiệp : - Cô khờ quá Thụy à . Chồng nói sao nghe vậy . Cô phải hiểu làm vợ Phức tạp lắm . Phải biết kiểm soát chồng chứ. Đan Thụy rưng rưng nước mắt : - Tôi không thể Làm chuyện đó và cũng không biết làm như thế nào cả . Không ai dạy tôi cái đó hết , và tôi nghĩ anh Khoa không thích tôi tra hỏi ảnh đâu. - Nó không thích thì mặc nó . Cô phải biết sử Dụng quyền làm vợ Chứ . Tôi nói thật , bất cứ chuyện gì của nó với Tú Vân tôi cũng biết cả . Tú Vân có kể Với tôi , nhỏ Đó không giấu tôi cái gì đâu. - Thế chị ta có kể Với anh chuyện hẹn hò với anh Khoa không ? - Đương nhiên là có. Tim Đan Thụy như nhói lên , cô bật khóc : - Đêm qua , ảnh đi suốt đêm . Lúc sáng về lại ngủ . Tôi buồn ghê gớm , nhưng không biết phải làm sao , tôi nghĩ ảnh đi với chị Vân. - Và cô chỉ biết khóc , tự mình dằn vặt mình ? - Ảnh không chịu gỉai thích thì tôi biết phải làm sao ? Trọng Đan lắc đầu thương xót : - Cô nghe tôi nói đi Thụy và phải làm theo lời tôi . Tôi không khuyên cô làm bậy đâu . Chiều nay thằng Khoa về , cô phải hỏi cho ra lẽ . Đêm qua nó đi đâu . Xem nó nói dối đến mức nào . Lúc đó cô hãy tự tìm lời khuyên nó. - Vâng tôi sẽ hỏi. - Còn nữa . Theo tôi , cô nên khuyên nó đừng là ăn với Tú Vân nữa . Còn qua lại với nhau thì thế nào cũng có quan hệ Tình cảm . Tú Vân không phải loại hiền , nó sẽ cướp mất chồng của cô . Tôi không nói hồ đồ đâu. Đan Thụy nhắm mắt , thần kinh như rã rời vì đau đớn . Cô thì thầm: - Tại sao anh Khoa lại đối xử với tôi như vậy . Tôi có lổi gì đâu. - Khi nó không còn lương tâm thì cô có lỗi hay không cũng vậy thôi . Có điều cô hãy ráng lên . Cái gì không biết thì hỏi tôi , đừng nhu nhược như vậy nửa. - tôi sẽ cố gắng , dù sao tôi cũng phải khôn ngoan hơn để tự bảo vệ Mình . Cám ơn anh đã có ý tốt với tôi. Trọng Đan thở dài . Ý tốt mà không giúp gì cô được thì cũng như không . Từ lúc nào đó không biết , hắn chỉ muốn giúp Đan Thụy vì tội nghiệp chứ không còn ý nghĩ phá hoại . Có lúc hắn kiểm điểm tình cảm của mình và chợt nhận ra hắn yêu Đan Thụy theo cách khác . Khác xa trước kia . Hắn không còn hy vọng cô yêu hắn , chỉ muốn giúp cô thoát khỏi nanh vuốt của Tú Vân . Một thứ tình cảm cao thượng mà hắn không ngờ mình có được . Nếu trước đây có ai nói với công tử Trọng Đan về tình cảm đó chắc sẽ bị cười vào mủi . Vậy mà chính hắn cũng không ngờ mình có ! Trọng Đan an ủi Đan Thụy khá lâu mới đứng dậy ra về . Hắn định ghé nhà Tú Vân , nhưng đi giữa đường bắt gặp Khoa chở Cô đi đâu đó . Hắn khẽ thở dài , rồi đến văn phòng của ông bố. Cả Khoa và Tú Vân đều không thấy Trọng Đan . Khoa đưa cô đến bến cảng tìm ông Giàu . Tiện thể Xem lô hàng dưới tau còn chưa bốc lên . Trên đường về , Tú Vân đề nghị : - Mình tìm cái gì ăn đi anh . Trưa nay em lười về nhà quá . Có một mình buồn lắm. Khoa hơi lưỡng lự , anh đã hứa về sớm với Đan Thụy . Đi như vậy thế nào cô cũng chờ . Như hiểu ý anh , Tú Vân ngúng nguẩy : - Anh dành suốt đêm cho vợ , chiều em một chút không được sao . Anh có biết hôm nay em buồn lắm không ? Khoa nhún vai : - thôi được , em muốn đi đâu. - À , em đổi ý rồi . Đến nhà em đi . Hôm nay không có ai tha hồ tự do. Khoa im lặng rẽ qua con đường đến nhà cô . Vào nah` , Khoa ngồi ở phòng khách chờ . Tú Vân đuổi người giúp việc đi đâu đó rồi lên phòng thay vào chiếc áo ngủ . Cô đứng ở cửa phòng ăn nủng nịu : - Vô giúp em một tay đi. Khoa buông tờ báo , đứng dậy đi vào . Anh và Tú Vân bày đồ ăn ra bàn . Tú Vân cười vui vẻ : - Thế này anh có thích không ? Giống như vợ Chồng vậy . Nếu anh không bỏ rơi em thì mình đã là một gia đình hạnh phúc rồi . Em sẽ là người vợ Sát cánh nâng đỡ sự nghiệp của anh . Không dễ tìm được bà vợ Như em đâu . Anh có thấy tiếc không ? Khoa cười gượng : - Đdừng nhắc chuyện đó nữa Vân. Tú Vân cười xòa , bước đến ôm cổ Khoa : - Em nói vậy thôi , chứ không trách anh đâu . Em yêu anh nên anh đã cư xử Ra sao em cũng ráng chịu . Lổi là tại em thôi. - Em nói như vậy anh ray rức lắm . Bây giờ anh dã bị Ràng buột rồi , có tiếc hay không cũng vậy thôi. Tú Vân nhìn sâu vào mắt anh : - Nhưng em hỏi thật , có bao giờ anh tiếc không ? Khoa im lặng một lát rồi nắm tay cô : - Em nói đói bụng mà sao không lo ăn đi. Tú Vân buông anh ra , nhún nhẩy bước đến ngồi vào bàn . Cô khui lon bia cho Khoa : - Uống đi cho khoẻ , lúc này anh ốm lắm đó. - Vậy hả ? Vừa gắp thức ăn bỏ vào chén anh , Tú Vân vừa nghiêng đầu : - Thấy anh như vậy em chịu không nổi . Đừng để em lo nghe , ăn đi. Cử Chỉ săn sóc quá ân cần của cô không thể Không làm cho Khoa giao động . Chỉ có tình yêu thắm thiết mới làm cô nuông chiều như vậy , tha thứ như vậy . Cô chung thủy quá làm anh ray rức . Nếu có thể Chia sẽ , anh đã không ngần ngại đón nhận cô vào đời , như đã đón nhận Đan Thụy. Ăn xong , Tú Vân đẩy Khoa lên cầu thang : - Lên phòng em nghỉ Đi . Lát nửa em gọi dậy đi làm. Cô ở lại , vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước hoa . Rồi khoan thai đi lên phòng mình. Khoa khép mắt như ngủ . Tú Vân nằm xuống bên anh , ôm ngang người anh , cô thủ Thỉ : - Anh nhớ lúc trước hai đứa thường ở bên nhau thế này không ? Lần đó cũng không có ai ở nhà . Anh đã ở lại với em .Lúc đó hai đứa thương nhau tha thiết luôn . Sau này em cứ nhớ lại hoài , mổi lần nhớ là khóc . Không hiểu em ngốc nghếch gì mà cứ yêu anh . Điên dễ sợ . Vậy mà em chấp nhận điều đó. Khoa cầm tay cô áp lên môi : - Em chung thủy với anh làm gì cho khổ vậy . Em rồi cũng phải lập gia đình ,có hạnh phúc riêng chứ. - Không , em hoàn toàn không muốn sống với ai cả . Cũng không đòi hỏi gì ở anh hết . Anh cứ việc lo cho vợ Anh , chỉ cần anh dành cho em chút thời gian Ít ỏi là đủ rồi. Giọng Khoa chùng xuống : - Yêu anh đến vậy sao Tú Vân ? Anh đâu có xứng đáng. - Anh nói thật với em đi , nói từ đáy lòng anh . Có khi nào anh hối hận vì đã bỏ rơi em không ? - Có. - Thật chứ. - Anh không hề nói dối em bao giờ. - Vậy là đủ rồi , đủ Để em thầm lặng yêu anh suốt đời rồi. - Chiều anh đừng đến công ty ở lại với em đi. Anh lắc đầu : - Không được đâu , anh còn hẹn với khách hàng . Thất hẹn với họ Mất uy tín lắm. - Anh lo làm ăn ghê . Thảo nào ba em khen anh nức nở , đi đâu cũng khoe tùm lum. - Bà em nói gì ? - Ba bảo anh có tài kinh doanh và có uy tín . Còn nói tiếc là anh không làm con rể Nữa. - Vậy sao ? Anh cười hài lòng rồi nói : - Đdến giờ rồi , anh đi nghe. Tú Vân kéo tay Khoa : - Chừng nào mình gặp lại nửa ? - Khi nào gặp anh sẽ gọi điện báo trước với em. Mắt Tú Vân ánh lên vẻ Thỏa mản : - Nhớ nghe . Bái bai. Khoa vui vẻ Đi xuống lầu . Anh đến công ty với tâm trạng thoải mái dễ chịu . Thời gian sau này anh thường hay nghĩ về những ngày đã qua . Bây giờ nhìn lại giai đoạnthất nghiệp , anh thấy rùng mình . Đó là thời gian đen tối vô cùng , tương lai sự Nghiệp chỉ là con số không . Nếu Tú Vân không nhờ ông khôi cho anh một cơ hội , có lẽ anh vẫn là người trắng tay , sống lay lắt quẩn bách với nghèo nàn . Thật là kinh khủng ! Nhớ lại những lời thủ Thỉ Trên gường của Tú Vân , Khoa thấy tình cảm đối với cô thật mảnh liệt , nó không giống tình yêu trước kia mà mang màu sắc khác . Cô là hiện thân của một người phụ Nữ vị Tha , chung thủy và là trợ thủ Đắc lực của anh trong sự Nghiệp . Anh hiểu mình đã ngày càng phản bội Đan Thụy , đã dấn sâu vào tình cảm ràng buột với Tú Vân , nhưng anh không cưỡng lại được. Anh chợt bâng khâng nhớ bài hát mà hầu như ai cũng biết . Tự nhiên anh hát khẽ một cách da diết. 10 năm không gặp tưởng tình đã củ . Mây bay bao năm tưởng tình đã quên , như mưa bay đi một đời thương nhớ . Em ơi bên kia có còn mắt buồn …. Bài hát làm Khoa xao xuyến kỳ lạ . Anh nghĩ về Tú Vân bằng tình cảm lảng mạn như không khí huyền hoặc ma `cô bao quanh anh . Tú Vân cho anh tình yêu chung thủy quá . Biết lấy gì để đền bù cho cô. Bây giờ có day dứt với Đan Thụy thì cũng không còn có nghĩa lý gì . Muộn rồi , anh đã lỡ dấn sâu vào phản bội , đã quay lại với tình yêu cũ . Không biết nó sẽ về đâu nhưng không còn dừng được nửa. Khoa đến công ty giải quyết một vài công việc . Đến chiều anh định về thì Tú Vân lại đến rủ Anh đi nhà hàng . Cả hai ăn uống và khiêu vủ Đến khuya. Khi anh về nhà thì đã mệt đừ . Khoa biết Đan Thụy thức đợi , biết cả những giọt nước mắt thầ lặng của cô . Nhưng anh lờ đi , anh mệt mỏi quá nên chỉ muốn được yên thân . Không đủ Sức quan tâm đến đời sống tinh thần của cô nữa. Những ngày kế tiếp , anh hoàn toàn bị Cuốn hút vào cuộc sống quay cuồng . Những cuộc làm ăn lớn , những buổi tiệc tùng với Tú Vân đã chiếm hết thời gian của anh . Nhịp sống bận rộn đó mới thật sự Là của anh . Nó đầy hứng thú và trên hết là cảm giác thành đạt . Gia đình chỉ là tạm nghĩ những lúc mệt mỏi . Đối với anh , nó vô vị Và chật hẹp quá , nó không chắp cánh cho anh nổi. Khoa càng lao vào cuốc sống sôi động ngoài xã hội thì Đan Thụy càng khép kín trong sự Đau khổ câm nín . Càng ngày cô càng cảm thấy tuyệt vọng suy sụp . Những gì Trọng Đan khuyên cô xem ra không thể Thực hiện được . Vì Khoa có dành cho cô thời gian đâu. Khuya nay cô thức chờ Khoa . Cô quyết định nói chuyện với anh dù biết anh không thích . Đối với cô , dù sao cũng phải làm sáng tỏ . Cô không thể Chịu đựng được nữa. Khi anh nằm xuống gường định ngủ , Đan Thụy ngồi xuốngbên cạnh . Giọng cô dịu dàng nhưng cương quyết : - Em muốn nói chuyện với anh. - Chuyện gì vậy ? Nếu không quan trọng thì mai nói . Bây giờ anh mệt quá . Ngủ Đi em. - Không , em không thể ngủ , nếu anh cảm thấy buồn gnủ Thì em sẽ pha cà phê cho anh. Khoa nhíu mày : - Em ra lệnh cho anh à ? Đan Thụy lắc đầu : - Đdừng gán ghép em như vậy . Thời gian sau an`y anh có cho em thời gain nào để nói đâu . Sáng ra anh lại bận đến công ty , trưa và chiều cũng không về . Anh bảo em phải nói lúc nào ? Khoa có vẻ hơi bực , nhưng cũng ngồi lên . Anh nghiêng người qua bàn rút một điếu thuốc thờ ơ nhả khói : - Chuyện gì nói đi. Đan Thụy hơi khựng lại , thái độ Như vậy làm cô không có can đảm giải bày những ý nghĩ chất chứa trong đầu . Nhưng cô không thể Không nói : - Anh có thấy là anh thay đổi nhiều quá không ? - Thay đổi cái gì ? - Anh hầu như đi suốt ngày suốt đêm . Ban đầu còn nghĩ đến chuyện giải thích . Cuối cùng hình như anh thấy không cần nữa. - Chuyện làm ăn mà mổi chút mổi giải thích với em sao ? Đu=`ng ràng buộc anh qua; đáng vậy Thụy . Anh có quyền tự do riêng mà. - Theo em hiểu , đâu có nhà doanh nghiệp nào phải làm ăn đến cả ban đêm . Anh nghĩ em là con nít sao ? - Vậy em hiểu gì về công việc của anh ? Nói đi. Đan Thụy ngắc ngứ ngồi im . Lát sau cô nhìn anh nghiêm giọng : - Nếu anh chịu khó kể với em , để em tham gia vào công việc của anh em tin rằng em sẽ hiểu và giúp anh được. Khoa quay mặt đi , giọng khô khan : - Em muốn thông qua những công việc đó để kiểm soát anh phải không ? Nghe cách nói năng của em nảy giờ anh đã đoán ra rồi. - Nếu thật sự Là như vậy thì sao ? Em là vợ Anh mà . Tại sao em không được biết chứ ? - Và anh cũng đâu có thiếu trách nhiệm làm chồng . Xin hỏi em , anh có để em sốgn thiếu thốn không ? - Có , thiếu rất nhiều. - Đdược , vậy mỗi tháng anh sẽ đưa thê m tiền . Trong nhà thiếu cái gì em cứ mua. Đan Thụy rắn giọng ,cách nói vô tâm của Khoa khiến cô thấy không nhịn được nữa : - Anh nghĩ em là cái gì vậy ? Con búp bê hay sao ? Chỉ cần anh cho em tiền để trang trí lấy mình , còn ý nghĩ của em , tình cảm của em thì sao ? Em cũng là người mà. Khoa nhăn mặt ngán ngẩm : - Hình như em đòi hỏi quá nhiều Thụy ạ. - Không , cái đó là quyền làm vợ . Em đoì hỏi là đúng. - Ai dạy cho em những tư tưởng nổi loạn đó vậy ? Thằng Đan phải không ? - Ảnh không dính dáng gì đến chuyện này cả . Tại sao anh cứ đem ảnh vào đây để bịt miệng em chứ . - Cô ngừng lại một chút , toàn thân căng lên khi quyết định nói ra cái điều ghê gớm nhất : - Em biết từ lâu nay anh đã qua lại với chị Vân rất thân mật . Em biết cả những đêm vắng nhà là anh đi với ai . Biết cả chuyện dượng khôi đầu tư vốn cho anh . Tại sao những chuyện đó anh giấu em ? Anh cố tình giấu để anh yên ổn bắt cá hai tay phải Không ? Khoa quăng mạnh điếu thuốc ngồi thẳng người lên : - Ai nói với em mấy chuyện đó . Thằng Đan phải không ? Đừng có chối , nếu không nó thì là ai ? Đan Thụy trả lời thật bình tỉnh , vững vàng : - Không cần anh Đan nói , tự em không đi tìm hiểu được sao . Trước đây em sống ở nhà đó mà anh. - Đdược , tôi không giấu chuyện đó . Vậy bây giờ em muốn gì ? Cách nói như thách thức bất cần của Khoa làm cô bị Xúc phạm sâu sắc . Một ý nghĩ phản kháng giận dữ làm cô không còn sợ gì nửa . Cô mím môi : - tôi muốn anh chấm dứt quan hệ Làm ăn đó đi . Nó mập mờ và thiếu trong sáng lắm . Cả anh lẫn chị ta đều lợi dụng chữ làm ăn để qua lại với nhau . Làm như vậy anh không thấy áy náy sao ? - Này , đừng nói năng bừa bải nghe chưa ? Em biết cái gì mà bảo chúng tôi lợi dụng cơ hội qua lại với nhau .Bằng chứng đâu ? - Bằng chứng là những lần đi đêm của anh , là sự Lạnh nhạt với vợ Như một người lạ . Đừng cho tôi là khờ khạo nữa anh Khoa . Bất cứ người phụ Nữ nào ở hoàn cảnh của tôi cũng biết như vậy cả . Nếu không biết thì tôi là con ngốc nhất trên đời . Tôi không chấp nhận như vậy đâu. Khoa nằm ngửa xuống gường , nói ngang : - Không thích thì cứ ly dị Đi , đừng nói lải nhải nữa . Tôi mệt lắm rồi . Để yên cho tôi ngủ Đi. Đan Thụy choáng cả người , ngồi lặng đi . Đến mức như vậy lận sao ? Anh không cần cô nủa và muốn thách thức cô sao ? Cô tức run lên : - Không , tôi sẽ không để cho anh tiếp tục dối gạt tôi đâu . Anh đừng gỉa vờ ngủ Để trốn tránh. - Em trở nên lắm chuyện từ lúc nào vậy ? Ăn nói cũng trở nên khó nghe , đừng làm tôi bực nữa. - Có lẽ tôi không biết nói chuyện ngọt ngào tình tứ như chị Vân . Nói cho anh biết , nếu anh chọc chị ấy giận , thì anh sẽ nghe những lời khó chịu gấp 10 lần tôi . Anh biết tính chỉ rồi mà. - Đdừng có nói xấu người ta . Tôi không muốn nghe đâu. - Anh bênh vực chị ta như vậy sao ? Sự Đau đớn tự ái là Dan Thụy muốn quẩn trí , cô hét lên : - tôi biết tại sao rồi , vì cha con họ Có tiền để quyến rũ anh , làm cho anh trở nên mù quáng . Anh hèn lắm , tại sao không vươn lên bằng sức mình mà lại dựa vào người ta . Anh là đàn ông mà , tự ái anh để đâu ? Khoa ngồi phắt dậy , quắt mắt nhìn Đan Thụy bóp mạnh mặt cô , quát lên : - Cô nói gì ? Ai mù quáng hè hạ ? Cô bảo tôi là thằng bám áo đàn bà ? Khốn nạn , ăn nói mất dạy. Anh ghiến răng , giáng cho cô hai cái tát nảy lửa . Làm cho Đan Thụy mất thăng bằng ngã xấp xuống gạch . Như chưa hết cơn điên giận , anh bước xuống nắm vai cô lắc một cách tàn nhẩn : - Không ngờ cô dám ăn nói với tôi như vậy . Coi thường tôi như vậy . Vậy ra lâu nay trong lòng cô đã ngầm khinh bỉ tôi , coi tôi như một thằng vô lại , phải không ? Nói đi , dám nói không ? Bị Hành hạ Qúa , Đan Thụy như muốn phát điên ,cô hét lên : - Còn hơn một tên vô lại nữa . Anh chỉ là một tên sống dựa vào sự Ban bố của phụ Nữ . Anh đểu hơn cả anh Đan ngày trước . Và tôi hối hận đã lấy phải một người như anh. - Đdồ mất dạy. Cơn giận của Khoa bốc cao đến mức anh không còn nhận thức được cái gì nữa . Anh tát vào mặt cô như người mất trí , như đã thật sự nổi điên. Khi anh ngừng tay thì Đan Thụy đã té gục xuống gạch . Máu ở mủi và miệng cô chảy thành giọt rơi đỏ Loang một khoảng gạch nhỏ ( Tội cho DT quá ) . Khoa quay mặt đi không thèm chứng kiến hậu quả sự vủ Phu của mình , anh nói một cách căm giận : - Lâu nay tôi tưởng cô hiền lành lắm , biết điều lắm . Ai ngờ cũng chỉ là một con ngốc . Ngu đần và vô ơn . Nói cho cô biết , tôi mới là người phải hối hận đây . Cưới nhầm loại vợ chỉ có sắc chứ không được cái gì hết . Đã vậy lại dám lên mặt khinh bỉ người khác . Thật là buồn cười ! Anh ngừng lại một chút để lấy hơi , rồi nói cho hết cơn thịnh nộ : - Cô bảo Tú Vân tính nết hung dữ . Vậy chứ còn cô thì sao ? Ngoài mặt hiền lành nhưng trong đầu chứa toàn ý nghĩ đê tiện . Cô nhìn lại xem cô hơn người ta chỗ nào ? Ít ra Tú Vân cũng là người chung thủy , là mẩu phụ nữ có thể làm chồng hãnh diện khi xã giao . Còn cô có cái gì ? Ngu hơn cả bò , chỉ giỏi khóc chứ không biết gì cả. Thấy Đan Thụy vẫn nằm yên , anh cười gằn : - Hôm nay biết được ý nghĩ thật của cô về tôi , coi như tôi đoạn tuyệt rồi , hết tình hết nghĩa rồi . Cũng tốt thôi. Anh mặc đồ vào , rồi nhìn cô bằng nửa con mắt : - tôi đi đây , ở đó mà suy nghĩ và hối hận về việc lấy tôi đi. Anh dắt xe ra sân , đá mạnh cho cánh cổng khép lại rồi rồ mạnh ga , chiếc xe phóng vút chạy như điên . chương: 18
|